Club Ngôi Nhà Vui Vẻ
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Club Ngôi Nhà Vui Vẻ

Giao Lưu - Kết Bạn - Học Hỏi - Cộng Đồng Teen Việt
 
Trang ChínhTrang Chính  GalleryGallery  Tìm kiếmTìm kiếm  Latest imagesLatest images  BlogBlog  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  

TU*O*NG NHÂN NGỌC (Ðệ nhất truyền kỳ)Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down
Tác giả

Ken7en

Ken7en
Thập Đại Công Tử
Thập Đại Công Tử
Age : Registration date : 28/03/2008Tổng số bài gửi : 839Đến từ : Nước Germay
Năng Lượng
EXP EXP: 50


Bài gửiTiêu đề: TU*O*NG NHÂN NGỌC (Ðệ nhất truyền kỳ) TU*O*NG NHÂN NGỌC (Ðệ nhất truyền kỳ) I_icon_minitimeTue Apr 15 2008, 19:23
Phụ Lục :
Hồi 1 : Kiếm Sĩ - Phần 1 - Phần 2
Hồi 2 : Tâm Kiếm Hợp Nhất - Phần 1 - Phần 2
Hồi 3 : Thiết Hoa Bang - Phần 1 - Phần 2
Hồi 4 : Âm mưu - Phần 1 - Phần 2
Hồi 5 : Chân Tình - Phần 1 - Phần 2



Hồi I


*************************Tương Nhân Ngọc bước từng bước thật dài, gió lạnh lướt trên người hắn như những nhát dao sắc vô hình, thân hình hắn run lẩy bẩy. Những giọt mưa, từng giọt rơi trên người hắn như những mũi kim, cái lạnh thấu đến tận xương tủy của hắn. Áo của hắn, vốn đã mỏng, nó chẳng giúp đỡ gì được cho hắn đối với cái lạnh khốc nghiệt này, trái lại sự ẩm ướt còn khiến hắn thấy lạnh hơn. Bây giờ hắn mới biết, thiên nhiên thật đáng sợ vô cùng.

*************************Tương Nhân Ngọc đưa tay vuốt tóc, mặt hắn xám xanh vì lạnh.

*************************Khuôn mặt hắn rất bình thường, một khuôn mặt mà ở đâu cũng có thể thấy được. Không thể nói là hắn xấu trai, cũng không thể nói là hắn là mỹ nam tử. Thân hình hắn cũng bình thường, không cao, không thấp. Nói tóm lại, hắn là một loại người mà khi nhìn vào, không để lại một ấn tượng sâu sắc nào cả.

*************************Hắn chỉ khác với người bình thường ở một chỗ, đó là nơi hông của hắn có mang một thanh kiếm.

*************************Thanh kiếm dài ba thước, vỏ kiếm màu đen. Sự chạm trổ rất đơn sơ, nhìn qua y hệt như một thanh kiếm bình thường.

*************************Mà đúng ra nó là một thanh kiếm bình thường thật, hắn mua nó chỉ với giá 30 lạng bạc.

*************************Người dáng bình thường, kiếm cũng bình thường, nhưng khi người và kiếm hợp nhất lại phi thường.

*************************Nhìn hắn, có ai tưởng nổi, Hàn Thu vừa chết dưới lưỡi kiếm của hắn.

*************************Xuân Phong Lầu, có bán rượu, rượu toàn là những loại hảo hạng.

*************************Xuân Phong Lầu, có món cá chép rất ngon, ai đã ăn qua một lần là sẽ nhớ mãi.

*************************Nhưng Xuân Phong Lầu không phải nổi tiếng nhờ cá và rượu, mà nó nổi tiếng nhờ người.

*************************Người đây, không phải là chủ quán, mà cũng không phải là đầu bếp.

*************************Người, là người giang hồ !

*************************Xuân Phong Lầu là nơi người giang hồ tụ tập nhiều nhất, họ đến đó không phải chỉ vì ăn cá uống rượu, mà chủ yếu để thu hoạch tin tức giang hồ.

*************************Chủ quán họ Tiêu, một con người mà nụ cười không bao giờ tắt. Khách đến, dù già hay trẻ, trai hay gái, hắn đều đón họ với một nụ cười thật niềm nở. Tuy là chủ quán, nhưng thân hình mập ú của hắn lúc nào cũng có ở mọi nơi, khách chỉ cần cau mày, là chớp mắt hắn đã xuất hiện trước người đó liền. Khách hàng là vua, mỗi tối hắn đều nhìn gương mà lặp đi lặp lại đúng một trăm lần. Sau đó hắn mới cho phép hắn đi ngủ.

*************************Họ Tiêu rất có đầu óc kinh doanh. Hắn biết tin tức đối với người giang hồ rất quan trọng, còn những người không ở trong giang hồ cũng rất thích nghe những câu chuyện giang hồ. Ðối với những trận đánh kinh thiên động địa, những sự tích anh hùng của những đại hiệp, ai ai cũng thích nghe cả.

*************************Bởi vậy, hắn đã dựng nên một hệ thống truyền tin rất quy mô. Người của hắn rải rác mọi nơi, chỉ cần có biến cố gì trên giang hồ là Xuân Phong Lầu đều biết cả. Bồ câu truyền tin của họ thật không ai bằng.

*************************Tuy nhân công không phải là nhỏ, ngân lượng phải chi không phải là ít, nhưng bù lại, Xuân Phong Lầu của hắn bây giờ là nơi nổi tiếng nhất giang hồ. Không có lúc nào là không có khách, tiền bạc hàng tháng vào như nước chảy. Hắn thật sự thỏa mãn với sự thành công này.

*************************Ở Xuân Phong Lầu ngay lúc này, khách khứa đông nghẹt, không còn một bàn trống nào cả.

*************************Ngay chính giữa những bàn ăn là một cái bục, một người trung niên văn sĩ đang thao thao bất tuyệt. Ðây vốn là người kể truyện do hắn mướn về, mỗi ngày ba lần, hễ đúng giờ là những câu truyện nóng hổi của giang hồ đều do người văn sĩ này kể ra. Dĩ nhiên, câu truyện được thêm bớt chút đỉnh để lôi cuốn người nghe, nhưng không được đi quá xa sự thật. Khách ghét nhất là bị lừa gạt, họ Tiêu vốn không phải là người ngu, dĩ nhiên hắn hiểu rõ điều này.

*************************Ngoài văn nhân kể truyện ra, hắn còn kiêm thêm dịch vụ điều tra. Những ai muốn biết tin tức, lai lịch của ai, chỉ cần giao dịch với hắn là sẽ không thất vọng.

*************************Bây giờ văn nhân đang kể chuyện Hoàng Hà Song Quái quen thói ghẹo gái, ai ngờ gặp phải sát tinh mới nổi danh giang hồ, Tri Âm Âm, bị ả đánh cho tơi bời mặt mũi. Mọi người đều khúc khích cười.

*************************Văn nhân đang kể đến lúc gay cấn, mặt mày ửng đỏ, giọng nói oang oang thỉ bỗng một giọng nói chợt vang lên :

*************************- Ta muốn nghe chuyện Tương Nhân Ngọc.

*************************Giọng nói này phát ra không phải là lớn, nhưng giữa bao tiếng ồn ào mọi người vẫn nghe rất rõ. Giọng kể của văn nhân lớn thế mà vẫn bị tiếng nói đó lấn đi.

*************************Văn nhân mất hứng, chưng hửng.

*************************Mọi người đều quay về phía phát ra tiếng nói.

*************************Người xuất ngôn là một chàng công tử mặc áo trắng, mặt mũi sáng sủa, tay cầm quạt phe phẩy, miệng thoáng nụ cười.

*************************Văn nhân khẽ nhíu mày :

*************************- Công tử muốn nghe chuyện Tương Nhân Ngọc ?

*************************Chàng công tử áo trắng mỉm cười, gật đầu.

*************************Văn nhân nhìn mọi người trong quán, cất cao giọng :

*************************- Vị công tử này muốn nghe chuyện Tương Nhân Ngọc, không biết các vị có ý kiến gì không ?

*************************Không ai trả lời. Chuyện của Tương Nhân Ngọc quả thật hấp dẫn hơn chuyện Tri Âm Âm và Hoàng Hà Song Quái nhiều. Nhất là chuyện của hắn gần đây.

*************************Văn nhân nhìn qua nhìn lại, thấy không ai phản đối, chắp hai tay, cất giọng :

*************************- Chuyện của Tương Nhân Ngọc vãn sinh biết không nhiều, có gì sơ sót mong quý vị bỏ qua cho.

*************************Mọi người mỉm cười. Chuyện mà văn nhân không biết thì có lẽ thiên hạ không ai biết cả. Văn nhân này quả thật là người có tài, ngoài cái duyên ăn nói ra, những tài liệu do họ Tiêu thu thập được, văn nhân chỉ đọc một lần là không bao giờ quên.

*************************Văn nhân nhìn mọi người, miệng nở một nụ cười, rồi từ từ thốt :

*************************- Tương Nhân Ngọc thật ra đã xuất hiện trên giang hồ ba năm nay. Thân thế của hắn là một sự bí mật, người của bọn tại hạ vẫn chưa điều tra ra được…

*************************Văn nhân nhắm mắt lại, vẻ mặt trầm ngâm. Mọi người đều im lặng như tờ, họ biết văn nhân đang ôn lại những dữ kiện cũ. Họ mến tài văn nhân nên không làm kinh động hắn, cũng không thúc giục. Họ kiên nhẫn chờ đợi.

*************************Văn nhân vụt mở mắt, giọng nói lại vang lên, thật ấm :

*************************- Tương Nhân Ngọc dùng kiếm ! Trong vòng ba năm đã đánh đúng mười ba trận. Thua mười hai trận và thắng một trận. Trận đánh cuối cùng cách đây mười ngày trước, ở Bắc Kiếm Sơn Trang, đấu với Bắc Kiếm Hàn Thu. Ở chiêu thứ sáu mươi mốt, Hàn Thu đâm trúng cánh tay trái của Tương Nhân Ngọc. Ở chiêu tám mươi ba, Tương Nhân Ngọc đâm trúng yết hầu của Hàn Thu…

*************************Nói đến đây, văn nhân ngừng lại, vẻ mặt đăm chiêu.

*************************Mọi người trong Xuân Phong Lầu cũng đăm chiêu như hắn.

*************************Tương Nhân Ngọc xuất đạo đã lâu, nhưng giang hồ không có ai để ý đến hắn. Hắn như một con đom đóm bay giữa bao ánh đèn rực rỡ , ánh của đom đóm bị che mờ, mọi người đều quên sự tồn tại của nó. Và có lẽ đó là một điều tốt cũng nên.

*************************Nhưng bây giờ hắn không còn là đom đóm nữa.

*************************Nam Bắc Nhị Kiếm nổi danh trên giang hồ đã mười năm nay. Kiếm thuật của họ thuộc vào hàng đệ nhất lưu. Muốn kiếm một người có thể tiếp nổi ba mươi chiêu của họ thật không dễ dàng.

*************************Bốn năm trước Nam Kiếm Mạc Phong tiếp được bốn mươi hai chiêu của Thiên Hạ Ðệ Nhất Kiếm Lệnh Cô Hồ.

*************************Mà kiếm thuật của Bắc Kiếm Hàn Thu còn có phần trội hơn Nam Kiếm Mạc Phong.

*************************Hàn Thu lại chết dưới kiếm của Tương Nhân Ngọc !

*************************Giang hồ sững sờ !

*************************Nhiều khi có những chi tiết nhỏ nhặt xảy ra, mình không để ý đến nó, nhưng lúc kết cục, mình sẽ giật mình. Những chi tiết đó quả thật không nhỏ nhặt chút nào.

*************************Văn nhân ngững mặt lên trời, thở dài và tiếp tục :

*************************- Con người Tương Nhân Ngọc quả thật là quái lạ !

*************************Một giọng nói già nua chợt vang lên :

*************************- Hắn không phải vì danh.

*************************Người phát ngôn là một lão già, nhìn vào nét mặt và giọng nói, thì có lẽ lão đã già lắm rồi, nhưng lạ ở chỗ là râu tóc lão vẫn còn đen, không một điểm trắng.

*************************Lão già thốt ra câu đó xong, đưa tay với bình rượu mà tu ừng ực. Thái độ của lão như là câu nói đó không phải do lão thốt ra vậy.

*************************Chàng công tử áo trắng nãy giờ vẫn ngồi im, giờ chợt lên tiếng :

*************************- Quả thật Tương Nhân Ngọc không phải vì danh.

*************************Văn nhân gật đầu.

*************************Ba người bọn họ, mỗi người nói một câu, khách khứa trong Xuân Phong Lầu không ai hiểu cả, bọn họ xôn xao cả lên.

*************************Văn nhân đưa tay, bảo mọi người bình tĩnh. Bọn khách khứa từ từ im lặng lại.

*************************Văn nhân chậm rãi thốt :

*************************- Nếu tại hạ nhớ không lầm, trong mười hai trận đấu của Tương Nhân Ngọc, càng về sau đối thủ càng mạnh hơn gấp nhiều lần.

*************************Lão già tay cầm bình rượu, gục gặc cái đầu ra vẻ đồng ý.

*************************Văn nhân tiếp tục :

*************************- Trận thứ mười Tương Nhân Ngọc đấu với Tôn Ngũ, trận thứ bảy đấu với Dương Thiên. Các vị nghĩ coi Dương Thiên chịu được mấy chiêu của Tôn Ngũ ?

*************************Chàng công tử áo trắng mỉm cười :

*************************- Cao nhất là bốn mươi chiêu !

*************************Văn nhân hỏi tiếp :

*************************- Tương Nhân Ngọc đấu với Tôn Ngũ đến chiêu thứ mấy thì bại ?

*************************Chàng công tử áo trắng mỉm cười, giơ ba ngón tay lên :

*************************- Chiêu thứ ba trăm.

*************************Văn nhân lại hỏi :

*************************- Vậy nếu Tương Nhân Ngọc đấu với Dương Thiên, quý vị nghĩ ai sẽ thắng ?

*************************Mọi người la ồ lên :

*************************- Dĩ nhiên là Tương Nhân Ngọc rồi !

*************************Văn nhân đập đùi đánh chét một cái :

*************************- Ðúng vậy ! Chỉ cần Tương Nhân Ngọc quay lại tái đấu với Dương Thiên là hắn sẽ thắng, gỡ lại sĩ diện. Nhưng hắn lại không làm như vậy.

*************************Lão già tiếp nối văn nhân :

*************************- Và chỉ cần hắn chọn một đối thủ có võ công tương đương với Dương Thiên là hắn sẽ thắng, giương danh giang hồ. Nhưng hắn lại không làm như vậy.

*************************Chàng công tử áo trắng thở dài :

*************************- Hắn luôn luôn chọn đối thủ mạnh hơn hắn. Trong ba năm nay, hắn luôn bại chẳng phải vì kiếm thuật hắn thấp, mà chỉ vì dục vọng hắn thấp thôi. Danh lợi không hề vương vấn nổi hắn.

*************************Mọi người ồ lên :

*************************- Tại sao vậy ?

*************************Văn nhân, chàng công tử áo trắng và lão già chợt thốt lên cùng một lúc :

*************************- Bởi vì hắn là kiếm sĩ !

Ken7en

Ken7en
Thập Đại Công Tử
Thập Đại Công Tử
Age : Registration date : 28/03/2008Tổng số bài gửi : 839Đến từ : Nước Germay
Năng Lượng
EXP EXP: 50


Bài gửiTiêu đề: Hồi 1 (tiếp theo) TU*O*NG NHÂN NGỌC (Ðệ nhất truyền kỳ) I_icon_minitimeTue Apr 15 2008, 19:37
*************************Tương Nhân Ngọc rút kiếm, dùng vạt áo khẽ lau kiếm một cách âu yếm.

*************************Trong vòng ba năm nay, kiếm pháp hắn đã tiến bộ rất nhiều, hắn cảm nhận được điều đó. Nhưng hắn vẫn không dám tự mãn với mình. Tự mãn sẽ mang tới kiêu ngạo, kiêu ngạo sẽ mang tới sự lười biếng. Mà trong mắt của một kiếm thủ, không thể có hai chữ lười biếng.

*************************Ngoài trời gió lạnh căm căm, càng về tối gió càng lạnh hơn, ngôi miếu đổ nát lại không có cửa, Tương Nhân Ngọc cảm thấy hơi lạnh. Hắn ước gì có một chiếc áo bông để mặc. Hắn tự mỉm cười với ý nghĩ đơn sơ đó.

*************************Hắn lại mỉm cười lần nữa khi hắn nghĩ đến những lời đồn đãi của giang hồ mà hắn nghe lúc còn nhỏ. Hắn đã từng say mê nghe những câu chuyện của người lớn kể lại, nào những vị cao thủ biết bay, nào những anh hùng không sợ nóng lạnh, nào những vị công tử vung tiền như nước. Ðối với một đứa nhỏ, những câu chuyện đó quả thật là hấp dẫn.

*************************Từ nhỏ hắn đã say mê về kiếm. Kiếm, đối với hắn mà nói, là sanh mạng của hắn. Năm bốn tuổi hắn đã cầm khúc cây mà luyện kiếm một mình. Nói là luyện kiếm, nhưng thật ra chỉ là một đứa bé cầm khúc cây quơ bậy bạ.

*************************Nhớ tới lúc còn nhỏ, lòng hắn bỗng nổi lên một cảm giác vui vui…

*************************Rồi hắn cũng có sư phụ thật sự, và hắn cũng bắt đầu luyện kiếm bằng kiếm thật sự. Thời gian hoan lạc nhất trong đời hắn là lúc đó. Hắn chỉ biết luyện kiếm và vui chơi, đầu óc không hề vương vấn bất cứ một chuyện gì.

*************************Nhưng lúc hắn lớn lên, sự việc không còn đơn giản như xưa nữa.

*************************Hắn phải tự lập để kiếm sống. Thân bôn ba giang hồ, làm những việc lặt vặt để kiếm bát cơm qua ngày. Sáng làm công, tối luyện kiếm. Cuộc sống hắn rất đơn giản và khổ cực. Nhưng mỗi buỗi tối sau khi làm việc cực nhọc, chỉ nhìn thấy cây kiếm là bao nhiêu sự mệt mỏi đều tan biến hết. Kiếm, là người bạn chí thân và cũng là niềm an ủi của hắn.

*************************Tương Nhân Ngọc quơ kiếm, kiếm vốn không phải là bảo kiếm nên nó không ngân, nhưng Tương Nhân Ngọc lại cảm thấy được cái ngân của lòng hắn.

*************************Hắn từ từ múa kiếm, đó là thói quen của hắn. Dù là trời mưa hay trời tuyết, mỗi ngày hắn đều siêng năng tập luyện. Võ học không tiến thì chỉ có lùi. Ðó là câu nói đầu tiên mà sư phụ Tương Nhân Ngọc dạy hắn, và hắn không bao giờ quên.

*************************Kiếm pháp của Tương Nhân Ngọc không hoa lệ, cũng không ngụy dị. Kiếm pháp rất bình thường, y hệt như con người của hắn.

*************************Tương Nhân Ngọc múa kiếm mà nghĩ đến Hàn Thu. Kiếm pháp của Hàn Thu quả nhiên là độc địa hết sức, từng chiêu từng thức sát khí đều dày đặc, đối thủ chỉ cần sơ ý một chút là mất mạng ngay. Giết Hàn Thu, Tương Nhân Ngọc quả thật không muốn, nhưng hắn càng không muốn bị giết hơn.

*************************Ðây cũng là một thói quen của Tương Nhân Ngọc, sau khi đấu với một đối thủ, hắn đều tìm cách hóa giải kiếm pháp của họ bằng một cách thuận tiện nhất. Nếu bây giờ gặp lại Hàn Thu, Tương Nhân Ngọc tự tin rằng chỉ cần năm mươi sáu chiêu là hắn có thể đánh bại đối thủ.

*************************Tương Nhân Ngọc đang luyện kiếm, bỗng hắn có cảm giác là có người đến.

*************************Hắn chú ý lắng nghe, thính giác của hắn không phải là tệ, giữa tiếng gió rít hắn vẫn nghe có tiếng chân người đang đến gần. Tiếng chân rất nhẹ, có không dưới ba người.

*************************Hắn thu kiếm, ngồi rút người vào một xó.

*************************Không bao lâu, một giọng nói thanh tao vang lên :

*************************- May quá, có ngôi miếu hoang kìa sư phụ, chúng ta có chỗ trú qua đêm rồi !

************************* Tiếng ngân của giọng nói thiếu nữ còn chưa dứt thì ngay cửa miếu xuất hiện ba người.

************************* Người bước vào đầu tiên là một thanh niên mặc chiếc áo vá chằng chịt, khuôn mặt lem luốc, dơ bẩn. Hắn cười ha hả :

*************************- Tốt quá ! Tốt quá ! Ðối với một tên ăn mày thì cái miếu hoang này như hoàng cung vậy !

************************* Hắn chẳng kiêng kỵ gì, ngồi ngay dưới đất, miệng vẫn cười thật tươi.

************************* Bên cạnh gã ăn mày là một thiếu nữ còn rất trẻ, tóc nàng ta búi lên như hai trái đào vậy, khuôn mặt ngây thơ xinh xắn, ai nhìn vào cũng thấy mến. Nàng ta chu môi:

*************************- Sư phụ thật là tính nào tật đấy, thật là dơ dáy quá đi ! Chờ đệ tử quét dọn một chút rồi hãy ngồi có chết không ?

************************* Thì ra gã ăn mày là sư phụ của thiếu nữ, Tương Nhân Ngọc hơi ngạc nhiên, nhất là tuổi tác của họ không cách xa nhau mấy.

************************* Người bước vào sau cùng là một trung niên mặc áo gấm màu lam, tướng tá cao ráo, nơi hông có đeo một thanh kiếm. Vỏ kiếm có chạm ba viên ngọc, chỉ thoáng nhìn qua là biết ngay là ngọc quý. Gió thổi khiến hàm râu rung rinh, vạt áo bay tà tà, nhìn người trung niên có vẻ tiêu dao thoát tục.
*************************Người trung niên mỉm cười, thốt :

*************************- Ân đệ tính tình sảng khoái, không thích câu nệ tiểu tiết. Trúc hiền điệt đừng lấy làm phiền.

*************************Vị cô nương họ Trúc bĩu môi, xí một cái rồi quay mặt đi.

*************************Cái quay mặt đó khiến cô ta nhìn thấy Tương Nhân Ngọc.

*************************Nàng ta kêu lên một tiếng thất thanh :

************************* - Sư phụ …có … người !

*************************Người trung niên áo lam giật mình, mặt thoáng biến sắc, nhưng lại khôi phục thần thái như cũ.

*************************Hắn quay mình nhìn Tương Nhân Ngọc, cặp mắt hắn sáng như sao, ánh mắt của hắn như muốn thọc thủng con người Tương Nhân Ngọc.

*************************Ðột nhiên, Tương Nhân Ngọc cảm thấy không có mấy thiện cảm với con người này.

*************************Người trung niên mặc áo lam mỉm cười, vòng tay :

************************* - Bọn tại hạ không kiếm được quán trọ, định tạm trú qua đêm nơi đây, chắc không làm phiền các hạ chứ ?

*************************Tương Nhân Ngọc bình thản thốt :

************************* - Miếu này không phải của tại hạ, dĩ nhiên tại hạ không có quyền đuổi người.

*************************Trung niên mặt áo lam bật cười, hàm răng hắn thật trắng :

************************* - Miếu vô chủ, các hạ đến trước thì miếu của các hạ. Bọn tại hạ dù sao cũng chỉ là khách thôi. Thật là cám ơn các hạ dung túng.

*************************Thiếu nữ họ Trúc bỗng chen vào :

************************* - Cũng tại đám người võ lâm đó, họ đã giành hết tất cả mọi phòng. Cả một trấn lớn như vậy mà không có được một phòng trống. Thiệt là tức quá đi ! Khiến mình phải kiếm một ngôi miếu hoang để ngủ, tức quá thiệt là tức quá !

************************* Gã ăn mày chợt lên tiếng :

************************* - Diệp Thanh, ngươi thật là bất lễ phép quá đi. Người lớn đang nói chuyện mà lại xen vào. Ta đã dạy ngươi bao nhiêu lần mà ngươi không nghe.

************************* Nàng họ Trúc bị sư phụ mắng trước mặt người lạ, mặt đỏ như trái táo, hậm hực kiếm một xó mà ngồi xuống.

************************* Gã ăn mày đứng dậy, mặt đính sắc :

*************************- Ðệ tử của tại hạ còn non dại, mong huynh đài đừng trách.

************************* Tương Nhân Ngọc cũng đứng dậy, miệng thoáng cười :

*************************- Không có gì.

************************* Gã ăn mày thốt :

*************************- Chắc huynh đài cũng đi xem cuộc chiến giữa Lệnh Cô Hồ và Tương Nhân Ngọc ngày mai, vì không tìm được phòng nên ra đây tạm trú qua đêm ?

************************* Tương Nhân Ngọc ầm ừ cho qua chuyện.

************************* Gã ăn mày tiếp :

*************************- Tại hạ họ Ân, còn đây là vị nghĩa huynh của tại hạ…

************************* Người trung niên ngắt lời :

*************************- Tại hạ họ Chu, không biết quý danh huynh đài là gì ?

************************* Họ Chu và họ Ân, Tương Nhân Ngọc chưa hề nghe nói qua về hai nhân vật này.

************************* Hắn hàm hồ :

*************************- Tại hạ họ Phó.

************************* Người họ Chu thoáng cau mày, hắn chưa hề nghe nói tới nhân vật mang họ Phó lần nào cả. Chắc chỉ là một tên vô danh tiểu tốt, hắn nghĩ. Vả lại, bộ dáng của Tương Nhân Ngọc quả thật giống một tên vô danh tiểu tốt.

************************* Gã ăn mày họ Ân tiếp :

*************************- Trận chiến giữa Lệnh Cô Hồ và Tương Nhân Ngọc ngày mai nếu coi được thì sống không uổng kiếp này.

************************* Người họ Chu thốt :

*************************- Ðúng vậy, nhìn cao thủ đánh một trận, còn hơn luyện kiếm mười năm. Hai người họ đều là những kiếm thủ bậc nhất. Họ có rất nhiều điều để cho chúng ta học hỏi.

************************* Tương Nhân Ngọc cười thầm trong bụng. Hắn tự hỏi hắn biến thành một kiếm thủ bậc nhất từ hồi nào vậy, giang hồ nhiều lúc thật buồn cười, hắn nghĩ.
*************************Nghĩ đến trận chiến ngày mai, lòng hắn hơi xao xuyến. Tuy đối với hắn, thắng bại không phải là chuyện quan trọng, sống chết cũng không phải là vấn đề nhưng mỗi khi nghĩ đến so kiếm với một người được tôn là Thiên Hạ Ðệ Nhất Kiếm, lòng hắn không tránh nổi sự hồi hộp.

*************************Trúc Diệp Thanh bỗng la lên :

************************* - Ta đói quá ! Ðói quá ! Có ai có gì ăn không ?

*************************Người họ Chu bật cười thành tiếng, thốt :

************************* - Có ! Có ! Ta có chuẩn bị mà.

*************************Hắn lấy trong người ra một cái bọc, bánh bao tỏa mùi thơm phức.

*************************Tương Nhân Ngọc bỗng cảm thấy đói. Thật ra hắn đói đã lâu rồi, nhưng ngân lượng đã hết, hắn đành phải nhịn. Ðối với hắn, nhịn đói là chuyện xảy ra thường ngày, hắn đã quen rồi.

*************************Nàng họ Trúc lướt đến, chụp lấy bánh bao ăn ngấu nghiến. Gã ăn mày thoáng cau mày. Hắn lắc đầu một vẻ chán nản, đưa tay lấy một cái, ăn từ từ.

*************************Tương Nhân Ngọc suýt nữa bật cười thành tiếng, bây giờ hắn mới hiểu sự liên hệ giữa gã ăn mày và thiếu nữ này.

*************************Người họ Chu giơ tay :

*************************- Huynh đài đừng khách sáo, ăn một tí cho chắc bụng.

*************************Tương Nhân Ngọc thoáng do dự. Nếu bình thường thì có lẽ hắn đã từ chối, nhưng nghĩ đến trận chiến ngày mai, hắn làm mặt dày lấy một cái.

*************************Bụng đói mà đi đánh nhau thì không có kết quả tốt, lúc nhỏ sư tỷ hắn thường cú đầu hắn và nói vậy. Nghĩ đến sư tỷ hắn, mắt hắn lộ một vẻ thống khổ cùng cực…

*************************Hắn hít một hơi mạnh, thốt :

*************************- Ða tạ !

*************************Bánh bao nhân thịt, quả thật rất ngon ! Trong chốc lát hắn đã ăn hết một cái.

*************************Gã ăn mày và trung niên họ Chu cũng ăn hết một cái.

*************************Vị cô nương họ Trúc ăn hết ba cái !

*************************Nàng họ Trúc ăn xong, đứng dậy uốn mình, thốt :

*************************- No rồi, giờ đi ngủ.

*************************Câu nói vừa dứt thì nàng ta lăn quay ra đất ngủ.
*************************Gã ăn mày bật cười :

*************************- Cái con nhỏ này, vậy mà hồi nãy chê đất dơ dáy !

*************************Bỗng nụ cười trên mặt gã chợt biến, mặt hắn đổi sắc.

*************************Tương Nhân Ngọc bỗng nhiên thấy buồn ngủ kinh khủng, mi mắt hắn chĩu xuống, hắn chớp mắt một cái.

*************************Chỉ là một cái chớp mắt, nhưng phải cố gắng lắm hắn mới mở mắt ra được.

*************************Mắt Tương Nhân Ngọc vừa mở thì vật đầu tiên hắn thấy là một thanh kiếm màu xanh.

*************************Thanh kiếm cách yếu hầu hắn hai tấc.

*************************Tương Nhân Ngọc giật mình, người hắn ngã ngữa ra sau một cách thần tốc, lưỡi kiếm lướt qua trên mặt hắn, kiếm phong thổi vào mặt hắn rát buốt.
*************************Thanh kiếm trượt mục tiêu, không hề ngừng lại, lưỡi kiếm khẽ xoay, chém thẳng xuống bụng hắn, chiêu thức cực kỳ hiểm độc. Chân Tương Nhân Ngọc điểm nhẹ, người hắn như bị một sức mạnh vô hình kéo về phía sau, vừa vặn tránh khỏi chiêu kiếm trí mạng.

*************************Thanh kiếm như bị người của hắn thu hút, vụt theo hắn như tia chớp.

*************************Tương Nhân Ngọc rút kiếm !

*************************Thanh kiếm màu xanh còn cách yết hầu Tương Nhân Ngọc nửa tấc thì bỗng nhiên thụt lùi lại.
************************* Nó thụt lùi mãi, quay hai vòng rồi rơi xuống đất, rung lên mấy cái rồi bất động.

Ken7en

Ken7en
Thập Đại Công Tử
Thập Đại Công Tử
Age : Registration date : 28/03/2008Tổng số bài gửi : 839Đến từ : Nước Germay
Năng Lượng
EXP EXP: 50


Bài gửiTiêu đề: Re: TU*O*NG NHÂN NGỌC (Ðệ nhất truyền kỳ) TU*O*NG NHÂN NGỌC (Ðệ nhất truyền kỳ) I_icon_minitimeTue Apr 15 2008, 19:54
************************* Kiếm bất động, chủ nhân của kiếm cũng bất động.

************************* Người họ Chu nằm giữa miếu, giữa yết hầu bị thủng một lỗ, máu chảy ra như suối.

¶»»♥Ña♥««¶

¶»»♥Ña♥««¶
Thập Đại Cô Nương
Thập Đại Cô Nương
Age : 32Registration date : 02/04/2008Tổng số bài gửi : 159Đến từ :
Năng Lượng
EXP EXP: 50


Bài gửiTiêu đề: her TU*O*NG NHÂN NGỌC (Ðệ nhất truyền kỳ) I_icon_minitimeThu Apr 17 2008, 10:50
Dai ca kiem dau ra truyen hay ma ... dai thia ...?? Doc moi ca mat , nhung muoi doc xong cung hem hieu nua ? :metghe: :metghe: :metghe: :metghe: :metghe:

Ken7en

Ken7en
Thập Đại Công Tử
Thập Đại Công Tử
Age : Registration date : 28/03/2008Tổng số bài gửi : 839Đến từ : Nước Germay
Năng Lượng
EXP EXP: 50


Bài gửiTiêu đề: Re: TU*O*NG NHÂN NGỌC (Ðệ nhất truyền kỳ) TU*O*NG NHÂN NGỌC (Ðệ nhất truyền kỳ) I_icon_minitimeThu Apr 17 2008, 11:50
chưa post hồi 2 mà :><:


Sponsored content



Bài gửiTiêu đề: Re: TU*O*NG NHÂN NGỌC (Ðệ nhất truyền kỳ) TU*O*NG NHÂN NGỌC (Ðệ nhất truyền kỳ) I_icon_minitime
TU*O*NG NHÂN NGỌC (Ðệ nhất truyền kỳ)Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Club Ngôi Nhà Vui Vẻ :: 

Truyện Đọc

 :: 

Truyện Kiếm Hiệp - Tiểu Thuyết

-